;

Chờ đợi

Người đi… Hắn mới cảm nhận được tình cảm bấy lâu cô nhân viên vẫn bên cạnh hắn mỗi lần hắn đến đây. Có lẽ hắn sẽ chờ, chờ người ấy trở về, chờ hạnh phúc mà hắn đã bỏ qua…


Hắn là một người bình thường. Hắn cố làm mình nổi bật, hắn tìm cho mình một style riêng. Hắn luôn nhận được những lời bàn tán về mình của những nhân viên phục vụ… có thể họ bàn về bề ngoài điển trai của hắn… và hắn luôn để những lới ấy ngoài tai. Hắn chỉ biết lao vào một góc tối trong quán và nhắm nháp nỗi buồn với một tách café.

“Café ít đường, ít đá đúng không anh?”. Cô nhân viên dường như rất hiểu sở thích của hắn! Hắn tìm cho mình cuốn tiểu thuyết lần trước còn đọc dở, hắn giấu trong một góc riêng để không ai chạm vào nó… “Cuốn tiểu thuyết này thật đúng tâm trạng” – hắn tự nhủ như vậy và hắn tự hỏi mình: “Không biết có ai đó cùng tâm trạng không nhỉ?” Hắn quyết định để vào đây một lời nhắn, hắn chỉ viết hai chữ cô đơn, rồi để vào một góc khuất trên kệ sách.

Lại một tuần bận rộn nữa trôi qua với hắn. “Café ít đá, ít đường của anh đây” – cô nhân viên nở nụ cười nhẹ với hắn, hắn không lấy làm ngạc nhiên, vì lần nào mà chẳng vậy. Hắn vội lấy quyển tiểu thuyết ra, hắn lật từng trang,hắn giật mình khi thấy có câu trả lời bên dưới câu hỏi của mình : “Tại sao cô đơn”.
Hắn cảm thấy rất vui, vui vì thấy mình được chia sẻ, quan tâm…Hắn vội lấy bút viết tiếp sau lời nhắn ấy: “Cô đơn vì chẳng ai hiểu mình, vì quá nhiều niềm vui được sắp đặt”.
Tuần thứ hai: “Còn tôi, cô đơn vì yêu một dòng sông, nó cứ trôi mãi không ngường”
Tuần thứ ba: “Tôi sẽ giúp mấy người xây một con đập đẹp”
Tuần thứ tư: “Không được, nếu làm như thế sông sẽ mất tự do, sông sẽ buồn, tôi sẽ buồn hon gấp bội”
Lời nhắn của hắn với người mà hắn chưa hề biết mặt cứ thế kéo dài. Hắn chưa bao giờ mong tới cuối tuần như thế này. “Sao cuộc đời lại có những điều kỳ diệu như thế này?” Hắn luôn tự hỏi. Hắn đã thay đổi,từ một người bất cần,hôm nay hắn đã biết mỉm cười.Biết chạy xe thật chậm để ngắm nhìn đường phố, những con đường quen thuộc mà hắn chưa bao giờ để ý đến. Hắn đang thay đổi từng ngày…”Không biết cái người ngốc nghếch kia là ai nhỉ.?” Hắn luôn muốn biết.

Nhưng rồi cũng từ ngày hôm đó hắn không nhận được lời nhắn nào từ người đó nữa. Có nỗi buồn nào chợt thoáng qua trong hắn, vẫn không có lời nhắn… Ly café chợt đắng và nghẹn ở cổ họng, hắn suy nghĩ rất nhiều… Hắn cảm thấy trống vắng thật sự, không biết chuyện gì đang diễn ra trong hắn.Hắn tìm cô nhân viên thường bưng café cho hắn để hỏi về cuốn tiểu thuyết. Hắn không găp cô, nhưng gặp một cô nhân biên khách – Em có thấy ai thường đọc quyển tiểu thuyết này ngoải anh không.
- Xin lỗi anh,quán rất nhiều người nên em không nhớ ạ.
- Cảm ơn em.

Sau lời cảm ơn nặng nề ấy. hắn ngồi nhanh chóng như mất hết sức trên đôi chân của mình. Hắn tự nhủ là sẽ không thể nào biết được người bí mật kia là ai.Hắn đã quá chăm chú vào cuốn sách, đến nổi cô nhân viên tên Thúy, cô nhân viên rất hiểu anh, đã nghỉ việc từ lâu mà hắn không hay biết.
- Anh gì đó ơi! – cô nhân viên lại gần anh hơn.Có người nhờ em gửi lá thư này cho anh.
- Thư của ai vậy em?
- Anh đọc đi tồi biết a.

Hắn suy nghĩ rất lâu rồi quyết định mở là thư ra thật nhanh.” Anh! Lần đầu tiên gặp anh em cảm thấy anh có gì đó rất đặc biệt, anh điển trai, nhã nhặn rất lịch thiệp. Em cố gắng kiềm chế mình, vì em nghĩ mình chỉ bị cảm bởi anh. Nhưng anh à! Mỗi lần gặp anh em lai càng yêu anh. Em yêu tâm hồn nhạy cảm của anh, yêu ánh mắt và yêu cả quyển sách anh hay đọc. Anh rất muốn biết người đã gửi những tin nhắn cho anh là ai đúng không? Mỗi cuối tuần anh vẫn gặp em đấy thôi. Mỗi cuối tuần em chuẩn bị cho anh một tách café ngon nhất, và chính tay em mang nó cho anh, cho người em yêu. Nhưng em đã chọn cho mình một con đường riêng, nơi đó sẽ không có hình bóng anh, sẽ không có một tâm hồn nhạy cảm như anh, và sẽ không có những nỗi đau mang tên anh… Em không muốn chạm vào, để rồi thay đổi cuộc sống của anh,vì em yêu cuộc sống ấy của anh. Anh có tất cả, anh nên mở rộng lòng mình ra để cảm nhận những tình cảm xung quanh mình, như thế sẽ tốt hơn cho anh. Tạm biệt anh, chúc anh hạnh phúc…!

Hắn sững sờ, cảm giác muốn bật khóc như một đứa trẻ… Có lẽ vì hắn đã đóng cửa trái tim mình để tìm kiếm sự hoàn hảo quá lâu, hắn đã không biết hạnh phúc ở ngay bên hắn. Người đi… Hắn mới cảm nhận được tình cảm bấy lâu cô nhân viên vẫn bên cạnh hắn mỗi lần hắn đến đây. Có lẽ hắn sẽ chờ, chờ người ấy trở về, chờ hạnh phúc mà hắn đã bỏ qua…

Nguồn : http://nhancuoi.blogspot.com/

Tags:
Các tin khác

No comments:

Post a Comment