;

Không trở về


Mặc ba năm qua anh bao lời giải thích, mặc ba năm qua bao lời anh xin lỗi… Chị vẫn không trở về, không tha thứ…

Buổi sáng nơi vùng cao thật đẹp, sương bảng lảng một màu trăng trắng, phía bên kia, tiếng sáo của ai đó ngân vi vu… Bên chiếc bàn nhỏ, li café hòa tan toả hương thơm quyến rũ, chị ngồi đó thả hồn theo tiếng sáo. Chị lên đây theo dự án cấp phát điện vùng cao của công ty. Lẽ ra, xong dự án là chị đã về, nhưng chị lại xin ở lại.

Thế là đã ba năm rồi, nhanh thật. Ba năm qua, chị chưa một lần về lại thủ đô. Ba năm qua, chị cũng không nhắn một dòng tin nào, không nhận một cuộc điện nào của anh, mặc anh ba năm chờ đợi, ba năm gửi tin đi trong vô vọng…

Cô bạn thân thường thủ thỉ: “Còn giận là còn yêu”. Ừ, thì chị có chối đâu, chị vẫn yêu anh đấy. Yêu đấy nhưng sẽ không tha thứ, mà cũng chính vì yêu nên chị không thể tha thứ. Cứ mỗi lần nhớ tới, vết thương lòng chưa một lần lành miệng lại ứa máu, nhói đau. Mặc ba năm qua anh bao lời giải thích, mặc ba năm qua bao lời anh xin lỗi… Chị vẫn không trở về, không tha thứ…

Chị đã phải chứng kiến tận mắt cảnh phản bội của Thắng, người mà chị nghĩ, mình sẽ tôn thờ cho đến tận cuối đời. Vì thế, chị ra đi và ở lại vùng núi cao này. Chị rời mắt khỏi khoảng không, nhìn về phía chiếc điện thoại đang reo inh ỏi – có tin nhắn mới : “Anh biết rằng em đang uống café nhé. Trời lạnh, em nhớ mặc đủ ấm nha. Yêu và nhớ”.

Chị mỉm cười. Đã thật lâu rồi, anh không còn nhắn những dòng tin như xin lỗi, như mong chị trở về. Chỉ là những lời động viên, an ủi, chỉ là những dòng tin dặn chị thế này, thế kia… Vẫn y như những chuyến công tác xa ngày xưa của chị, như chưa từng có chuyện hai người giận nhau, chưa từng có chuyện chị ra đi. mặc anh ba năm qua ra sao, thế nào, chị không cần quan tâm, không cần biết. đã bao lần chị muốn gửi một dòng tin gì đó lại cho anh, muốn nhắn cho anh biết chị nhớ anh đến nhường nào và nhớ đến ra sao… Nhưng, lòng tự cao không cho phép chị làm thế.

Anh đã phản bội chị - dù đó là lý do gì như bao lần anh giải thích đi nữa – thì anh cũng không đáng được tha thứ, không đáng được nhận một dòng tin nào từ chị. Cúp điện thoại, chị lật bâng quơ mấy trang dự án… Cánh cửa phòng bật mở và Khánh Hưng, một trong những người điều hành hàng đầu của dự án chị đang làm bước vào. Ba năm qua, Khánh Hưng luôn luôn đi bên cạnh chị. Những ngày đầu ở lại nơi đây, những cuộc điện thoại và những dòng tin nhắn của anh là thứ chị mong chờ nhất, những lời động viên, những câu an ủi và sự quan tâm của Khánh Hưng đã phần nào giúp chị vượt qua được nỗi đau bị phản bội. Nó làm người con gái yếu mềm nhưng lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ như chị ấm lòng giữa chốn rừng núi xa xôi này. Ấy vậy mà, ba năm qua, anh vẫn chờ ở chị một câu trả lời…

Xoay tròn ly café trong tay, chị không dám nhìn vào mắt anh – đôi mắt vẫn thường nhìn chị với tất cả sự yêu thương, trăn trở, vỗ về. Đối mắt làm ấm tim chị trong bao mùa đông lạnh giá.

- Phương Di, hãy cho anh và cũng là cho em cơ hội. Ba năm qua, chưa đủ dài để em quên một chuyện tình, nhưng cũng đâu quá ngắn dể em hiểu anh yêu em đến nhường nào. Phương Di… Anh yêu chị và biết bao lần anh đã hỏi và mong chị đồng ý chấp nhận tình cảm của anh. Anh nắm lấy bàn tay chị siết chặt, chị để nguyên tay mình trong tay anh.

Đã ba năm chị chưa một lần gật đầu nhưng hôm nay chị nhận lời làm bạn gái của Khánh Hưng bởi chị thật sự cảm kích trước lòng nhiệt thành và tình yêu chân tình của anh dành cho mình. Nhưng chị muốn anh đừng vội công bố. Hãy cho chị thời gian, chị muốn gói gém những kỷ niệm cũ thật chặt… và muốn thật sự quên đi.
Anh hiểu chị, hiểu chị chưa thật sự có thể cùng anh xây dựng một tổ ấm. Anh hiểu đôi mắt kia vẫn dõi theo nơi nào… Nhưng anh đang cố gắng vun đắp, cố gắng giữ gìn, anh hy vọng hạt tình trong lòng chị sẽ nảy mẩm trở lại, và hạt tình ấy sẽ là của anh. Anh sẽ tình nguyện cùng chị ở lại đây để xây đắp cuộc sống mới, không trở về nơi mà đã mang cho chị nỗi đau kia.

Tags:
Các tin khác

No comments:

Post a Comment