Nhớ anh khi mùa xuân về
Anh thường nhắn: “Gửi cho anh một chút nắng quê mình, ở đây lạnh quá”. Đôi lúc nhận được e-mail của anh khi mùa xuân đến: “Em sắm sửa gì chưa, một mùa xuân nữa anh lại xa em”… là nước mắt tôi chảy trào ra, kỷ niệm về anh ào về như mưa gió, như bão tố.
Nếu ngày đó tôi can đảm giữ anh bằng sợi dây hôn nhân, chắc có lẽ những độ xuân về tôi sẽ không đau khổ bởi nhớ thương anh quằn quại, khắc khổ như này. Anh bảo chờ anh. Ừ, thì em chờ. Chờ anh suốt đời. Tôi đã một thời cứng rắn thủ thỉ bên tai anh như thế sau mỗi lần anh an ủi để chuẩn bị cho một chuyến đi. Nếu ngày đó anh cân nhắc kỹ giữ tình yêu của tôi và tương lai của anh, có thể anh sẽ chẳng để một người con gái đã từng yêu anh qua 4 năm đại học ở lại quê hương, một mình đơn chiếc trong thành phố vừa rộng lớn vừa xa lạ, vật lộn từng ngày mưu sinh để chờ anh. Có thể tình yêu tôi không đủ lớn khi so với cái học vị mà anh mang về sau 4 năm.
Bạn bè bảo: “Mày khờ, sao không bắt cưới. Êm bề gia thất rồi muốn đi đâu thì đi. Đợi chờ làm cho con người ta héo hon. Mày đủ nhan sắc để mà đợi”. Rồi thì: “Biết đâu bên kia đại dương người ta đã vợ con rồi đấy”. Nhưng tôi tin anh. Có lẽ vì tình yêu tôi danh cho anh quá lớn, đến nỗi những vụn vặt đời thường không thể làm lay động. Cũng có thể tôi còn khờ khạo, cả tin. Hơn tất cả tôi muốn làm một người chờ đợi. Người ta bảo được đợi chờ cũng là một hạnh phúc!
Còn nhớ những ngày lập xuân, cái se lạnh và chút ấm áp của thiên nhiên đã khiến tôi ngã gần anh hơn khi đi trên phố, tay trong tay dưới cơn mưa phùn, đi từ phố này qua phố kia. Anh bảo sẽ chẳng mua gì cả, đi để mai này mà nhớ, mai này xa mà thương. Tôi nghe nhói lòng. Những lúc thế này, thời gian đi qua thật nhanh, tôi thường rùng mình khi nhận ra một ngày đã khép lại. Lại một ngày hạnh phúc bên anh đi qua, cũng có nghĩa là cái thời khắc xa anh sắp đến gần. Hình như niềm hạnh phúc bao giờ cũng ngắn ngủi hơn là những giây phút chờ đợi và đau khổ…
Thế rồi tôi xa anh. một mình tôi quay về những con đường xưa cũ. Phố vẫn thế, hàng cây vẫn thế mà người đã đi xa, xa thật xa. Tôi khóc suốt một tuần liền để làm quen với cảm giác không có anh đứng đợi ở cửa phòng khi tôi trang điểm vội để chuẩn bị cho một cuộc dạo phố.
“Sao em không giữ anh lại? Giá như em có một câu níu giữ anh, rất có thể anh không ngồi ở nơi xa xôi này”. Trong e-mail anh nhắn vẻn vẹn có thế mà khiến tôi phải hao gầy, tiếc nuối…
Một mình tôi đã đi qua bao mùa xuân, khi phố rực rỡ đèn hoa, áo mới, tình nhân tay trong tay; những cô gái nghiêng mình bẽn bờ vai người yêu để tìm hơi ấm… Tôi thây hình ảnh ngày xưa của mình ùa về, nước mắt lại đầy trong mắt hình như tôi đang khóc thầm.
Mùa xuân lại tới, tôi thường an ủi mình bằng cách sắm một chiếc khăn len ấm áp quàng lên cổ mỗi khi ra phố. Những mùa xuân trước anh thường bảo: “Khăn len như vòng tay anh, luôn giữ ấm cho em”. Đã 3 cái khăn len trong tủ áo, 3 mùa xuân qua. Tôi vẫn tin và yêu anh như ngày nào. Tôi vẫn phải chờ đợi thêm một mùa xuân nữa. Vẫn nhớ anh và đợi anh khi mỗi mùa xuân về…
Nguồn :http://nhancuoi.blogspot.com/2014/08/nho-anh-khi-mua-xuan-ve.html
Tags: truyen-tinh-yeu
Nếu ngày đó tôi can đảm giữ anh bằng sợi dây hôn nhân, chắc có lẽ những độ xuân về tôi sẽ không đau khổ bởi nhớ thương anh quằn quại, khắc khổ như này. Anh bảo chờ anh. Ừ, thì em chờ. Chờ anh suốt đời. Tôi đã một thời cứng rắn thủ thỉ bên tai anh như thế sau mỗi lần anh an ủi để chuẩn bị cho một chuyến đi. Nếu ngày đó anh cân nhắc kỹ giữ tình yêu của tôi và tương lai của anh, có thể anh sẽ chẳng để một người con gái đã từng yêu anh qua 4 năm đại học ở lại quê hương, một mình đơn chiếc trong thành phố vừa rộng lớn vừa xa lạ, vật lộn từng ngày mưu sinh để chờ anh. Có thể tình yêu tôi không đủ lớn khi so với cái học vị mà anh mang về sau 4 năm.
Bạn bè bảo: “Mày khờ, sao không bắt cưới. Êm bề gia thất rồi muốn đi đâu thì đi. Đợi chờ làm cho con người ta héo hon. Mày đủ nhan sắc để mà đợi”. Rồi thì: “Biết đâu bên kia đại dương người ta đã vợ con rồi đấy”. Nhưng tôi tin anh. Có lẽ vì tình yêu tôi danh cho anh quá lớn, đến nỗi những vụn vặt đời thường không thể làm lay động. Cũng có thể tôi còn khờ khạo, cả tin. Hơn tất cả tôi muốn làm một người chờ đợi. Người ta bảo được đợi chờ cũng là một hạnh phúc!
Còn nhớ những ngày lập xuân, cái se lạnh và chút ấm áp của thiên nhiên đã khiến tôi ngã gần anh hơn khi đi trên phố, tay trong tay dưới cơn mưa phùn, đi từ phố này qua phố kia. Anh bảo sẽ chẳng mua gì cả, đi để mai này mà nhớ, mai này xa mà thương. Tôi nghe nhói lòng. Những lúc thế này, thời gian đi qua thật nhanh, tôi thường rùng mình khi nhận ra một ngày đã khép lại. Lại một ngày hạnh phúc bên anh đi qua, cũng có nghĩa là cái thời khắc xa anh sắp đến gần. Hình như niềm hạnh phúc bao giờ cũng ngắn ngủi hơn là những giây phút chờ đợi và đau khổ…
Thế rồi tôi xa anh. một mình tôi quay về những con đường xưa cũ. Phố vẫn thế, hàng cây vẫn thế mà người đã đi xa, xa thật xa. Tôi khóc suốt một tuần liền để làm quen với cảm giác không có anh đứng đợi ở cửa phòng khi tôi trang điểm vội để chuẩn bị cho một cuộc dạo phố.
“Sao em không giữ anh lại? Giá như em có một câu níu giữ anh, rất có thể anh không ngồi ở nơi xa xôi này”. Trong e-mail anh nhắn vẻn vẹn có thế mà khiến tôi phải hao gầy, tiếc nuối…
Một mình tôi đã đi qua bao mùa xuân, khi phố rực rỡ đèn hoa, áo mới, tình nhân tay trong tay; những cô gái nghiêng mình bẽn bờ vai người yêu để tìm hơi ấm… Tôi thây hình ảnh ngày xưa của mình ùa về, nước mắt lại đầy trong mắt hình như tôi đang khóc thầm.
Mùa xuân lại tới, tôi thường an ủi mình bằng cách sắm một chiếc khăn len ấm áp quàng lên cổ mỗi khi ra phố. Những mùa xuân trước anh thường bảo: “Khăn len như vòng tay anh, luôn giữ ấm cho em”. Đã 3 cái khăn len trong tủ áo, 3 mùa xuân qua. Tôi vẫn tin và yêu anh như ngày nào. Tôi vẫn phải chờ đợi thêm một mùa xuân nữa. Vẫn nhớ anh và đợi anh khi mỗi mùa xuân về…
Nguồn :http://nhancuoi.blogspot.com/2014/08/nho-anh-khi-mua-xuan-ve.html

No comments:
Post a Comment